Thứ Sáu, 29/03/2024 04:55:16 GMT+7

Tin đăng lúc 28-06-2015

Lượt xem: 13656

"Quê hương - Nếu ai không nhớ"

Việt Nam mang một vẻ đẹp bất tận. Đất nước với “rừng vàng, biển bạc”. Mảnh đất hình chữ S, có biển xanh và nắng vàng, có cánh đồng xanh mượt thấm đẫm mồ hôi, nước mất của các bác nông dân. Nơi đó có bờ tre xanh, có những con đường cong cong đất đá, có những cánh đồng với những chú trâu đang gặm cỏ, có cả những chú bé con đang ngồi vắt vẻo trên lưng trâu thổi sáo: "Làng tôi có cây đa cao ngất tầng xanh; Có sông sâu lơ lững vờn quanh; Làng tôi bao mái tranh san sát kề nhau".
"Quê hương - Nếu ai không nhớ"

Chân quê

 

  1. Quê hương ta chiều thả trâu trên bãi 
    Sáo vi vu no gió những cánh diều 
    Ta thả mắt theo đàn chim bay mải 
    Sông hiền hoà, con nước mát thân yêu…

 

Từ xa xa trên cao nhìn xuống
Hạ Long như bức tranh thần tiên
Cảnh thần tiên hiện ra đẹp như trong giấc mơ..

 

                 Khi cái nắng oi ả của mùa hè còn vương trên mặt đất, đó cũng là lúc những cánh đồng lúa trải dài tới chân trời vào mùa thu hoạch…

 

Chúng tôi lớn lên mỗi người mỗi ngả
Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông 
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng 
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến 
Nhưng lòng tôi như mưa nguồn, gió biển 
Vẫn trở về lưu luyến bên sông...

 

Này là gió cuốn mây trôi đưa tôi về làng
Này là bóng nắng liêu xiêu theo tôi đường làng
Làng tôi quanh co, quanh co, quanh co, quanh co…

 

Anh sẽ về quê mẹ cùng em
Sửa lại mái rèm mà mưa về em bảo tạt
Lợp lại mái nhà cho ngày hè thêm mát…

 

Biển Nha Trang, sóng vỗ bồng bềnh,
Thành phố ơi, cho ta mộng mơ 
Trời Nha Trang, gió núi dập dìu…

 

Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu 
Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy 
Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy 
Bầy chim non bơi lội trên sông 
Tôi giơ tay ôm nước vào lòng 
Sông mở nước ôm tôi vào dạ...

 

Cọ xòe ô che nắng
Râm mát đường em đi
Hương rừng thơm đồi vắng
Nước suối trong thầm thì...

 

"Lắng nghe chiều xuống thành phố mộng mơ

Màu lan tím Đà Lạt sương phố mờ

Từng đôi đi trên phố vắng

Bước chân êm giữa không gian"…
                                                                  

 

Quê hương lời mẹ à ơi

        Quê hương tiếng sếu ngỏ lời "chào anh"...

 

Quê hương đó là nơi ta đã một thời thơ ấu 
Biết mấy yêu thương và luôn nhung nhớ ...

 

 Nhớ lắm mùi thơm của hương lúa, rơm rạ, mùi hương dịu nhẹ của hoa nhài, hoa bưởi; nhớ những cánh đồng mênh mông, bát ngát...

 

Em hẹn tôi về thăm quê em
Nơi những dòng sông mênh mông sóng nước
Có những chuyến phà chở đầy mộng ước
Nối đôi bờ xanh mướt những vườn quê…

 

                                                   Nhớ lắm mùi thơm của hương lúa, rơm rạ, mùi hương dịu nhẹ của hoa nhài, hoa bưởi;                                    nhớ Những cánh đồng mênh mông, bát ngát; nhớ ao nước bầy vịt; nhớ cây gạo đầu đình; nhớ bụi tre xanh...

 

Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi! 
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ 
Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ 
Sông của miền Nam nước Việt thân yêu...

 

Đi trên sông Vàm một đêm trăng rằm
Mái cheo khua nhẹ tựa sóng vỗ lòng anh
Mê say em hát, mắt sáng long lanh...

 

Làng tôi có cây đa cao ngất tầng xanh
Có sông sâu lơ lững vờn quanh
Làng tôi bao mái tranh san sát kề nhau
Bóng tre ru bên mấy hàng cau
Đồng quê mơ màng."..

 

Dòng sông quê hương – dòng sông của tuổi thơ, dòng sông đỏ màu phù sa, đỏ màu lúa chín, đỏ màu yêu thương. 

 

Bồng bềnh, bồng bềnh mây trắng, thấp thoáng lô nhô rừng cây
Long lanh trong xanh dòng suối, dập dìu sắc màu chợ phiên
Ngọt ngào cành lê em hái, đào xuân chúm chím anh say
Ngọt ngào sương giăng lối phố, xốn xang nhịp váy đung đưa."

 

Làng tôi, nghe đu đưa mấy nhịp cầu tre 
Làng bên, băng qua kênh nối tình miền quê 
Buồn vui dân trong làng ra nghỉ trưa hè 
Lặng mà nghe ai hát đêm về."

 

Việt Nam đất nước ta ơi
Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn
Cánh cò bay lả rập rờn....

 

Quê hương là gì hở mẹ 
Mà cô giáo dạy phải yêu 
Quê hương là gì hở mẹ 
Ai đi xa cũng nhớ nhiều…

 

Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây 
Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy 
Hình ảnh con sông quê mát rượi 
Lai láng chảy, lòng tôi như suối tưới...

 

Quê hương, chiếc nôi cuộc đời của mỗi con người, nơi ta cất tiếng khóc chào đời, nơi tất cả tuổi thơ ta đã lớn lên từ đó. Một buổi sáng thức dậy, trong lòng bỗng hụt hẫng, ta nhớ đến mùi lúa chín, mùi con sông quê, mùi của cuộc sống yên bình với giếng nước, gốc đa, sân đình...

 

 

Đây xóm nghèo quê tôi khi nắng lên 
Hương lúa ngọt tình quê thêm trìu mến 
Đôi bướm vàng nhởn nhơ khi quyến luyến 
Và cô gái làng ngẩn ngơ một tình duyên.
Bên luống cày đời vui đang nở hoa ...

 

                                                                                                   Hương Mai

 

 


| Mã Khác

Ý kiến bạn đọc :

<>

Quảng cáo

Về đầu trang